Quán ăn nhanh của Dương Vĩ vốn là điểm đến quen thuộc của cư dân khu vực. Những buổi sáng rực rỡ nắng vàng, quán thường trật kín khách hàng với hương thơm quyến rũ của cà phê và bánh bao chiên giòn. Thế nhưng, sáng nay sự tĩnh lặng bao trùm, đến mức bất kỳ ai đi ngang qua cũng phải dừng lại. Ánh mắt tò mò nhìn vào cánh cửa vẫn đóng kín, điều chưa từng xảy ra trước đây.
Bên trong quán, thi thể của Dương Vĩ nằm giữa sàn nhà, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt mở to như thể ông đã cố chống trọi lại một cái chết vô hình. Thành trà Lu Bân đứng trước hiện trường, đôi mắt sắc bén ra xoát từng chi tiết một cách kỹ lưỡng. Sự im lặng bao trùm căn hộ nhỏ chỉ khiến không khí thêm phần giận ngợp. Không có dấu vết của sự vật lộn, cũng không có dấu hiệu đột nhập. Mọi thứ được giữ gọn gàng đến đáng sợ, như thể hung thủ đã vào và rời đi mà không để lại bất kỳ dấu vết nào, chẳng khác gì một cây bóng.
Nhưng Lu Bân biết rõ, không có tội ác nào là hoàn hảo, vấn đề chỉ là thời gian và sự tinh tế để tìm ra sơ hở duy nhất của kẻ thù ác. Anh quỳ xuống gần thi thể, đôi găng tay cao su kêu sột soạt khi anh cẩn thận nâng từng chi tiết.
Dường vĩ, một người đàn ông trung niên, sống cuộc đời bình lặng, không có kẻ thù rõ ràng, không có quá khứ tội lỗi.
Vậy mà giờ đây, ông ta lại là nạn nhân của một vụ án không có động cư rõ ràng, không có dấu hiệu đáng ngờ nào. Lu Bân ngẩm đầu lên, ánh mắt dừng lại ở trước đồng hồ treo trên tường, vẫn đều đều phát ra tiếng tích tắc, như đang thách thức thời gian trôi mà không cho anh một lời giải đáp. Không có gì cả, giọng nói từ phía sau vang lên, đó là Tôn Kiệt, cấp dưới của Lu Bân, đang đứng dựa vào cửa với tập hồ sơ mỏng về nạn nhân trong tay, lắc đầu đầy bất lực. Không dố vết, không động cư và chẳng có mối liên hệ nào rõ ràng để bắt đầu điều tra. Lu Bân đứng dậy, chậm dãi tháo găng tay ra, anh nhìn qua cửa sổ, nơi ánh sáng nhọt nhạt của buổi sáng chiếu xuống khu phố.
Bắc Kinh luôn là một thành phố yên bình, nơi tội phạm bạo lực hiếm khi xảy ra và những vụ giết người càng ít hơn. Nhưng có điều gì đó trong không khí hôm nay làm anh cảm thấy rợn rợn, như thế đây mới chỉ là khởi đầu của chuỗi sự kiện đen tối hơn sắp đến. Kẻ này biết rất rõ hắn đang làm gì.
Lu Bân thì thầm, ánh mắt sắc lenh đầy lo âu, không ngộ nhiên, đây không phải là một vụ giết người bình thường. Và anh không sai, sự tĩnh lặng của buổi sáng hôm đó chỉ là lớp vỏ che đậy một kế hoạch tinh vi, đen tối, đến mức ngay cả những kẻ mu mô nhất cũng không thể tưởng tượng ra. Một trò chơi chất chóc vừa bắt đầu mà Dương Vĩ chỉ là nạn nhân đầu tiên trong chuỗi các vụ án bí ẩn. Và Bắc Kinh sẽ không còn là thành phố yên bình mà mọi người từng biết nữa.
Ba ngày sau, vào một buổi trời lạnh lẽo, tin tức về cái chết của Vương Mai, một phụ nữ trung niên sống trong khu ổ chuột phía bắc thành phố, nhanh chóng lan truyền. Lần này, nỗi bất an bao trùm toàn bộ Bắc Kinh. Vương Mai không phải là người giàu có hay nổi bật, bà sống cô độc trong một căn phòng nhỏ sập sệ, sâu trong khu phố nghèo của thành phố. Đối với hàng xóm, bà chỉ là một người phụ nữ giả nua, khó tính, luôn tránh tiếp xúc với mọi người.
Thi thể bà được tìm thấy nằm dài trên sàn nhà, khuôn mặt tím tái, tay vẫn cầm chiếc cốc nhỏ chứa một ít trà xanh. Kết quả khám nghiệm cho thấy bà chết do ngụ độc thực phẩm. Điều kỳ lạ là chất độc trong cơ thể bà không phải thứ ngỗ nhiên mà là một loại độc tố cực kỳ hiếm gặp.
Căn hộ nghèo nàn bừa bụng của bà không có dấu vết vật lộn hay xâm nhập. Giống như Dương Vĩ, cái chất của bà đến nhanh như một lưỡi dao vô hình, không để lại dấu vết nào. Thành trà Lu Bân, cúi người gần thi thể của bà Vương Mai, đôi mắt trầm ngâm.
Cái chất này cũng tinh vi không kém vụ án của Dương Vĩ. Tồn kiệt bước vào với bản báo cáo sơ bộ.Không phát hiện dấu vết chất độc trong căn hộ, thức ăn nước uống đều được kiểm tra nhưng không có gì bất thường. Có thể chất độc đã được tư vào từ một thời điểm khác. Hàng xóm không ai có gì đáng nghi. Hầu hết đều có bằng chứng ngoại phạm.
Ngày thứ năm, một vụ án mạng nữa xảy ra. Nạn nhân lần này là Trần Minh, một doanh nhân trẻ tuổi sống trong khu trung cư cao cấp tại trung tâm Bắc Kinh. Trần Minh đầy triển vọng, vừa tốt nghiệp từ một trường đại học danh giá và mới khởi nghiệp thành công. Anh ta trẻ trung, đầy tham vọng và có cả tương lai mở rộng ở phía trước.
Nhưng sáng thứ sáu, thi thể của Trần Minh được phát hiện trong phòng tắm của căn hộ cao cấp. Nguyên nhân tử vong là do điện giật. Điều kỳ lạ là hệ thống điện trong căn hộ hoàn toàn bình thường, không có dấu hiệu chọc điện hay hỏng hóc. Hơn nữa, căn hộ của anh ta được bảo vệ bằng hệ thống an ninh hiện đại với camera giám sát.
Nhưng vào thời điểm xảy ra vụ án, không ai ra vào căn hộ. Lại thêm một cái chét không động cơ, không dấu vết và không có kẻ tình nghi rõ ràng. Sau khi tổng hợp các thông tin và nhận thấy sự tinh vi trong mỗi vụ án, Lu Bân bắt đầu cảm thấy đây không còn là một kẻ thủ ác hành động đơn độc.
Cách thức, sự hoàn hảo trong từng vụ án và sự khác biệt trong phương pháp giết ngườikhiến anh nghĩ rằng đây có thể là một nhóm tội phạm hoạt động có tổ chức với kế hoạch giết người tinh vi.Mỗi vụ án như một mắt xích trong một trò chơi chất chóc phức tạp.
Cuộc điều tra đi vào bế tắc suốt nhiều tuần,cảnh sát không thể tìm được mối liên hệ giữa các nạn nhân, cũng không có bất kỳ chứng cứ vật lý nào đáng kể.
Tuy nhiên, sự khen trì của Lu Bân đã bắt đầu được đền đáp khi anh nhận được manh mối nhỏ từ vụ án của Trần Minh, vụ điện giật. Trong một lần ra xoát lại toàn bộ các video giám sát và dữ liệu điện năng từ căn hộ của Trần Minh, nhóm điều tra phát hiện một biến động nhỏ trong hệ thống điện vài phút trước khi anh ta tử vong.
Cảnh sát nhận ra rằng ai đó đã xâm nhập hệ thống điện tử từ xa và kích hoạt cái chết của Trần Minh. Nhưng manh mối này lại không dẫn đến thủ phạm thực sự, mà chỉ củng cố nghi ngờ của Lu Bân rằng nhóm này không phải những kẻ nghiệp dư. Sự thật bắt đầu hé lộ sau khi vụ bắt giữ bất ngờ xảy ra ở vụ án thứ năm.
Lần này, nạn nhân là một quan chức cao cấp và hung thủ bị bắt giữ ngay tại hiện trường. Đó là Phùng Hảo, một nhân viên IT bình thường, không hề có tiền án tiền sự. Và theo hồ sư của anh ta, dường như không có động cơ để giết người. Tuy nhiên, nhờ một sâu xuất nhỏ của Phùng Hảo để lại vài sợi tóc tại hiện trường, cảnh sát mới lần ra được anh ta.
Điều khiến Lu Bân bất ngờ nhất là khi bị thẩm vấn, Phùng Hảo không tỏ ra hoảng sợ mà hoàn toàn bình tĩnh. Anh ta khai rằng mình chỉ là người thực hiện lệnh của một kẻ khác, một kẻ mà anh ta gọi là người chỉ đạo. Người chỉ đạo, Phùng Hảo nhắc đi nhắc lại trong các cuộc thẩm vấn. Theo lời khai của anh ta, đây là kẻ đứng sau mọi vụ án, núp dưới một tài khoản ẩn danh với hình đại diện là một con rơi.
Hắn ta không bao giờ xuất hiện ngoài đời thực, nhưng lại kiểm soát mọi thứ thông qua mạng Internet. Trong nhóm của hắn, mọi người gọi hắn là người chỉ đạo. Và hắn là người lập ra một mạng lưới tội phạm bí mật, nơi các thành viên trong nhóm có thể đề xuất người mà họ muốn giết.
Khi ai đó muốn giết một người, họ phải nêu lý do cụ thể lên diễn đàn ngầm. Nếu được người chỉ đạo phê duyệt, một thành viên ngỗ nhiên trong nhóm sẽ được giao nhiệm vụ giết người theo cách mà hắn chỉ định.
Phùng Hảo thối nhận rằng bản thân anh ta không có mối thù gì với nạn nhân, nhưng anh ta được chọn để thực hiện nhiệm vụ giết người theo lệnh của người chỉ đạo. Cách thức giết người luôn được người chỉ đạo hướng dẫn cụ thể đến từng chi tiết.
Chính người chỉ đạo là người điều khiển toàn bộ chuỗi các vụ án, từ việc lựa chọn nạn nhân đến việc chỉ định hung thủ thực hiện. Các thành viên trong nhóm thậm chí không bao giờ biết rõ danh tính của nhau và tất cả liên lạc đều thông qua diễn đàn ẩn danh mà người chỉ đạo kiểm soát. Sự cuồng tín của các thành viên trong nhóm ngày càng tăng cao khi họ thấy cảnh sát bó tay trước những vụ án quá hoàn hảo.
Họ bắt đầu tôn dùng người chỉ đạo như một kẻ thông minh và đầy quyền lực. Mỗi lần thực hiện chót lọt một vụ giết người mà không bị phát hiện, sự hăng máu của các thành viên lại càng lớn dần. Như thế họ đang tham gia vào một trò chơi chất chóc, không hồi kết.
Họ tôn thờ người chỉ đạo như một vị thánh bóng tối, kẻ biết cách thao túng luật pháp và cảnh sát. Tuy nhiên, Phùng Hảo cũng cho biết rằng anh ta bắt đầu cảm thấy lo sợ
khi nhận những vụ giết người cuối cùng. Người chỉ đạo yêu cầu anh ta phải thực hiện chính xác từng bước giết người. Nhưng vì quá vội vàng, Phùng Hảo đã sâu suất để rơi lại tóc tại hiện trường, dẫn đến việc bị bắt.
Đây chính là biến số mà Lưu Bân và đội điều tra đã chờ đợi từ rất lâu. Những vụ án trước đó đều chót lọt và nếu không có sự sâu suất này, có lẽ nhóm tội phạm vẫn sẽ tiếp tục thực hiện những vụ giết người hoàn hảo.
Sau khi bắt giữ Phùng Hảo, Lưu Bân quyết định tập trung điều tra sâu vào mạng lưới tội phạm mà người chỉ đạo đứng đầu. Nhóm điều tra bắt đầu theo dõi các manh mối liên quan đến các giao dịch tài chính bí mật và các diễn đàn ngầm trên mạng.
Qua việc phân tích sâu các hoạt động của Phùng Hảo và những manh mối trực tuyến, cảnh sát dần phát hiện ra mạng lưới tội phạm này lớn hơn nhiều so với tưởng tượng. Nhiều thành viên trong nhóm giết người đã thực hiện những vụ án khác nhau mà cảnh sát chưa từng liên hệ lại với nhau trước đó. Dù đã lần ra được phần lớn thành viên của nhóm, người chỉ đạo vẫn là một bí ẩn chưa được giải đáp.
Mọi dấu vết về hắn đều được che dấu kỹ lưỡng, không ai trong nhóm tội phạm từng gặp hắn ngoài đời thực và tất cả đều bị thao túng dưới cây bóng ảo của kẻ này. Lưu Bân biết rằng để chấm dứt chú ý diết chóc này, không thể lần ra dấu vết của người chỉ đạo kẻ ẩn danh với hình đại diện con rơi, kẻ đã biến mạng lưới tội phạm này thành một trò chơi chết người đáng sợ. Các chuyên gia IT cũng không thể lần ra được địa chỉ cụ thể của người chỉ đạo.
Hắn lần khuất, len lỏi trong từng kẻ hở của Internet, tiếp tục tồn tại như một cây bóng mà mọi người chỉ có thể nhìn chứ không chạm vào được. Lưu Bân giờ đây hiểu rõ rằng không thể chỉ dựa vào công nghệ để lần ra dấu vết, bắt đầu tập trung vào những lời khai từ các thành viên bị bắt.
Trong từng cuộc thẩm vấn, một bức tranh mờ nhạt về người chỉ đạo dần được hé lộ. Mỗi thành viên đều mô tả hắn như một kẻ thông minh tuyệt đối, tàn nhẫn và lạnh lùng. Hắn không bao giờ trực tiếp tiếp xúc với ai, chỉ xuất hiện qua các thông điệp lạnh lùng và chính xác trên diễn đàn.
Hình đại diện con rươi của hắn trở thành biểu tượng sợ hãi và tôn sùng trong mắt các thành viên. Họ không biết hắn là ai, đến từ đâu, nhưng tất cả đều bị hút vào cây bóng quyền lực của hắn. Cảnh sát bắt đầu nghiên cứu sâu hơn về từng nạn nhân, tìm kiếm các điểm chung giữa họ. Không ai có một mối liên hệ rõ ràng, nhưng khi các vụ án trước được ghép lại, Lưu Bân nhận ra rằng mỗi nạn nhân đều có một mối thù cá nhân với ai đó. Dương Vĩ là một chủ tiệm ăn nhỏ, từng tranh chấp tài chính với một người khách quen. Vương Mai, bà già khó tính, có mối quan hệ căng thẳng với hàng xóm. Trần Minh, doanh nhân trẻ tuổi, có quá khứ trang hoa, gây thù trúc án với nhiều người.
Tất cả những vụ án trước đó, khi được kết nối lại, đều hé lộ rằng các nạn nhân đều là mục tiêu được ai đó trong nhóm đề xuất lên. Lưu Bân bắt đầu tập trung điều tra về người đã đề xuất các vụ giết người.
Mặc dù người chỉ đạo là kẻ lập kế hoạch và điều khiển tất cả, nhưng các thành viên của nhóm đều phải đưa ra đề xuất. Đó là cơ hội để anh truy ngược lại dấu vết. Một trong những thành viên bị bắt đã thừa nhận rằng chính mình đã đề xuất vụ giết Trần Minh vì mối thù tình ái. Điều này mở ra một hướng đi mới cho cuộc điều tra. Tìm ra những người đề xuất vụ giết người và từ đó lần ra cách người chỉ đạo cho lựa và phân công hùng thủ.
Khi danh sách các vụ án được khép nối, Lưu Bân nhận ra một mô hình đặc biệt. Những người đề xuất và kẻ thực hiện vụ giết người không bao giờ biết nhau. Chính người chỉ đạo là người chọn lựa ngỗ nhiên thành viên trong nhóm để ra tay. Sau khi các thành viên trong nhóm bị bắt, người chỉ đạo lập tức bục hơi.
Nhóm điều tra nhận thấy rằng người chỉ đạo dường như đã biến mất khỏi các nền tảng liên lạc. Họ quyết định phải tìm đến sự hỗ trợ của các chuyên gia tâm lý tội phạm. Một nhóm các chuyên gia được mời tham gia vào cuộc điều tra với mục tiêu xây dựng hồ sơ tâm lý của người chỉ đạo dựa trên các hành vi mà hắn thể hiện qua những vụ án và lời khai từ các thành viên trong nhóm.
Trong quá trình điều tra, một chi tiết bất ngờ nảy sinh khi một toàn soạn báo địa phương nhận được một bản thảo nặc danh kỳ lạ. Bản thảo này mô tả chi tiết các cách thức giết người trong từng vụ án gần đây. Từ cách sử dụng độc tố đến thủ đoạn điều khiển hệ thống điện để gây tử vong mà không để lại dố vết.
Đi kèm với bản thảo là một bức thư ngắn, ghi rõ dòng chữ Game Over như một lời thách thức đến cảnh sát.
Lưu Bân cùng đội điều tra lập tức đến tòa soạn để xem xét bản thảo. Bản thảo được viết tay nhưng không phải trên giấy thông thường mà trên một loại giấy thủ công cong cấp, hiếm khi thấy trên thị trường.
Điều này cho thấy người chỉ đạo là một kẻ cẩn trọng và kỹ lưỡng đến mức cực đoan trong việc biết kín mọi đầu mối. Tuy nhiên, đội điều tra tin rằng dù tỉ mỉ đến đâu hắn vẫn có thể để lại dố vết nào đó nếu họ tìm hiểu kỹ lưỡng. Lưu Bân và các chuyên gia phân tích kỹ từng câu chữ trong bản thảo và nhận thấy cách hành văn đặc biệt tỉ mỉ và phong cách chuyên môn trong từng chi tiết pháp y.
Phong cách này dường như không phải của một người ngoài ngành pháp y. Đội điều tra nghi ngờ đây là một người có kiến thức sâu rộng về y học và pháp y, thậm chí là một chuyên gia trong lĩnh vực này.
Một chuyên gia trong nhóm điều tra, vốn từng nghiên cứu về nguồn ngữ trong các vụ án nhận ra rằng phong cách viết này rất giống với một người từng làm pháp y có tiếng ở Bắc Kinh, ông Hạ Chí Dũng. Ông Hạ từng là pháp y xuất sắc, được tặng nhiều chứng chỉ uy tín, nhưng đã về hưu cách đây vẻ năm.
Lưu Bân cảm thấy nghi ngờ khi biết rằng Hạ Chí Dũng, ngoài việc là một chuyên gia pháp y, còn là người đam mê viết lét và từng có những bài báo về kỹ thuật pháp y với phong cách diễn đạt đặc biệt tương tự. Khi Lưu Bân và nhóm điều tra tìm đến nhà của ông Hạ Chí Dũng, họ thấy ông nằm bất động trên rừng bệnh, bao quanh bởi máy móc hỗ trợ hồ hấp.
Cơ thể ông yếu đuối và bất động do một cơn đột quỵ hai năm trước, một tình trạng khiến ông không còn khả năng di chuyển hay dò tiết. Bên cạnh ông, chỉ có con gái duy nhất của ông, Hạ Tử Linh chăm sóc. Biết rằng không còn cách nào để trực tiếp hỏi ông Hạ, Lưu Bân quyết định khai thác thêm thông tin từ Hạ Tử Linh. Tử Linh là một người phụ nữ trầm tính, nét mặt u buồn nhưng lịch thiệp và có vẻ khá hợp tác. Khi Lưu Bân hỏi về các hoạt động của ông Hạ trong những năm gần đây, cô trả lời rằng cha cô sống kín tiếng sau khi nghỉ hưu, hầu hết thời gian chỉ ở nhà viết sách và nghiên cứu.
Ông hiếm khi gặp gỡ người khác ngoài gia đình, cũng chẳng tiếp xúc nhiều với đồng nghiệp cũ hay bạn bè.
Tuy nhiên, sau một lúc suy nghĩ, Tử Linh dường như chợt nhớ ra điều gì đó. Cô nói, À, có một người từng đến thăm ba tôi khá thường xuyên trước khi ông ấy đổ bệnh. Đó là một học trò cũ của ông, tên là Lâm Quân. Anh ta cũng là một người rất ngưỡng bụng ba tôi, thường xuyên nhờ ông chỉ dẫn về phạm y. Tôi còn nhớ, Lâm Quân thường gửi cho ba tôi những tài liệu tham khảo hoặc bản thảo mà anh ấy viết, và mỗi lần như vậy, ba tôi lại rất vui.
Nhưng sau khi ba tôi đổ bệnh, tôi đã không còn thấy anh ấy đến nữa. Lời kể của Tử Linh đã mở ra một tì hi vọng mới. Lu Bân lập tức yêu cầu tìm kiếm thông tin về Lâm Quân, người được mô tả như một fan hâm mộ, nhiệt thành và là học trò của ông Hạ Chí Dũng.
Đội điều tra nhanh chóng phát hiện Lâm Quân cũng từng là một pháp y trẻ triển vọng. Nhưng anh ta đã từ bỏ công việc pháp y và không còn xuất hiện trong các hồ sư chính thức suốt hai năm qua, đúng vào khoảng thời gian ông Hạ đổ bệnh.
Lu Bân cảm thấy nghi ngờ sâu sắc. Lâm Quân không chỉ tiếp xúc nhiều với ông Hạ, mà có thể đã tiếp nhận rất nhiều kinh thức trên sâu từ ông. Điều này rất có thể là cảm hứng cho Lâm Quân trở thành người chỉ đạo.
Anh lập tức hỏi xin các bản thảo mà Lâm Quân đã từng gửi cho ông Hạ. Nhưng khi tổ linh lục lọi lại đúng hồ sơ, thì chúng đã hoàn toàn biến mất. Điều này lại càng khẳng định được sự cẩn thận trong lối hành động của Lâm Quân.
Tổ điều tra bắt đầu tìm hiểu về quá khứ của anh ta. Là một pháp y trẻ tuổi và đầy triển vọng, Lâm Quân từng được các đồng nghiệp đánh giá cao về sự tỉ mỉ và âm hiểu sâu sắc về các chi tiết pháp y. Tuy nhiên, anh ta dường như cũng có một tính cách kỳ lạ, khác biệt, không ai giao tiếp và thường dành thời gian nghiên cứu một mình trong phòng thí nghiệm.
Tổ điều tra phát hiện rằng trước khi từ bỏ công việc pháp y, Lâm Quân đã có một vài nghiên cứu cá nhân mà không ai biết rõ nội dung. Trong một báo cao cũ có nhắc đến việc Lâm Quân từng trành luận với các đồng nghiệp về sự hoàn hảo của một vụ án mạng khi không để lại bất kỳ dố vết nào.
Điều này khiến Luân Bân càng chắc chắn rằng Lâm Quân đã bị ám ảnh bởi việc thực hiện tội ác hoàn hảo, và ông Hạ Trí Dũng có thể đã vô tình góp phần tạo cảm hứng cho anh ta qua những kiến thức pháp y mà ông truyền dạy. Khi kiểm tra các tài liệu còn lại của ông Hạ, họ tìm thấy một bức thư viết tay từ Lâm Quân, có vẻ như được ngửi trước khi ông Hạ đổ bệnh.
Trong thư, Lâm Quân bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc với ông Hạ và đồng thời thể hiện sự say mê gần như bệnh hoạn với các phương pháp pháp y tối ưu. Lời lẽ trong thư đầy sự tôn kính, nhưng cũng có chút ám ảnh.
Như thế Lâm Quân không chỉ xem ông Hạ là thầy, mà còn là một vị thánh trong giới pháp y, người nằm giữ những bí mật để tạo nên các vụ án hoàn nghỉ. Sau khi lần ra địa chỉ của Lâm Quân tại một vùng nông thôn xa xôi, cảnh sát Bắc Kinh hợp tác với lực lượng địa phương để điều tra nơi ở của hắn.
Khi tổ trọng án đến gõ cửa, không có ai đáp lại. Sau nhiều lần gọi cửa mà không có phản hồi, họ quyết định phá cửa xông vào. Bên trong căn nhà là một không cảnh hỗn đột. Dế tờ, bản thảo và thẻ lựu pháp y dài rác khắp phòng.
Như thế Lâm Quân vừa vụi vã rời khỏi nơi này. Trên bàn làm việc, một chiếc máy tính vẫn còn kết nối qua cổng len. Màn hình hiển thị những đoạn tin nhắn mạ hóa gửi đi trên một diễn đàn ngầm. Nội dung các tin nhắn thể hiện kế hoạch tinh vi về một vụ giết người chưa hoàn thành.
Mọi dấu hiệu cho thấy Lâm Quân đã biến căn nhà này thành nơi ẩn nóng tạp thời. Nhưng hắn đã kịp tổ thoát trước khi cảnh sát đến. Lệnh chuyên nã Lâm Quân được phát động trên toàn quốc với sự phối hợp chặt chẽ của các đơn vị cảnh sát biển. Sau nhiều ngày tìm kiếm, cảnh sát nhận được tin tức từ một ngư dân rằng Lâm Quân đã lên một con tàu đánh cá. Có vẻ như hắn định trốn ra bùng biển quốc tế để trốn tránh pháp luật. Lực lượng cảnh sát biển lập tức bao vây chiếc tàu trên biển.
Nhưng khi họ lên tàu, Lâm Quân đã trở lên lan can, hướng về phía cảnh sát, ánh mắt lạnh lùng và không một chút sợ hãi. Trước khi giao mình xuống biển, hắn đang nói một câu cuối. Người chỉ đạo sẽ mãi mãi tồn tại.
Cái chất của Lâm Quân khiến vụ án tạm thời khép lại. Người dân Bắc Kinh cuối cùng cũng có thể an tâm sau thời gian dài sống trong nỗi sợ hãi. Nhưng với Lưu Bân, vụ án này luôn để lại một câu hỏi chưa có lời giải.
Bắc Kinh trở lại nhịp sống yên bình suốt 5 năm sau đó. Nhưng một vụ án mạng bí ẩn đột ngột xuất hiện. Một chủ nhà hàng bị sát hại theo cách thức đầy tinh vi, không để lại bất kỳ dấu vết nào. Cảnh sát ngay lập tức bắt đầu điều tra. Và khi bắt được nghi phạm, họ phát hiện một sự thật gây chấn động.
Người thực hiện vụ án này khẳng định mình chỉ làm theo lệnh của người chỉ đạo. Tên nghi phạm khai rằng hắn là một trong những thành viên của một diễn đàn bí mật, nơi người chỉ đạo với biểu tượng hình con rơi quen thuộc vẫn hoạt động. Hắn kể rằng cách đây vài tháng, tài khoản của người chỉ đạo bất ngờ xuất hiện trở lại, đăng tài thông điệp rằng trò chơi sẽ tiếp tục.
Những thành viên trên diễn đàn được khuyến khích đề xuất nạn nhân với lời hứa rằng người chỉ đạo sẽ chỉ dẫn họ thực hiện tội ác một cách hoàn hảo. Cảnh sát Bắc Kinh không khỏi sửng sốt, họ nhận ra rằng Lâm Quân có thể đã tạo ra một hệ thống tội phạm tự vận hành, nơi người chỉ đạo không chỉ là một cá nhân mà là một biểu tượng, khiến các thành viên cuồng tín tôn thờ.
Và giờ đây, ai đó có thể là kẻ từng học hỏi từ Lâm Quân, đang kế thừa danh sưng người chỉ đạo tiếp tục điều khiển mạng lưới từ bóng tối.